Hôm ấy là ngày học cuối cùng và cũng là ngày cuối cùng tôi rảo chân dọc các hành lang của trường với tư cách là một sinh viên.Còn một vài việc tôi phải làm cho xong trước khi ra sân dự buổi tập dớt cho lễ ra trường sắp tới.Tôi phải trả lại sách cho thư viên và nộp tiền phạt còn nợ từ năm thứ hai vì đã làm hỏng đề tải nghiên cứu của D và phải bồi thường cho dụng cụ của cô ấy.
Lúc nào bên cạnh D tôi cũng trở nên vụng về.Lần đó tôi đã vô ý hất đổ cả cái chuồng chim mà D đã làm với bao công sức,tiền của khiến nó rơi xuống đất và vỡ bung ra dưới chân chúng tôi..
Cả hai cùng quỳ xuống để nhặt lại các mảnh rời và trong lúc vội vàng hai tay chúng tôi đã chạm vào nhau.Cả người tôi run bắn lên như có luồng điện chạy qua:cái cảm giác tương tự mà tôi đã có từ hồi lớp bốn khi D cầm lấy tay tôi trong một trò chơi.Tôi ngước mắt nhìn D và thấy D cũng đang nhìn vào mắt tôi.Có lẽ lần này D đã chú ý đến tôi.Mặt tôi chớt đỏ bừng vì bối rối và chờ đợi.Chỉ cần nhích thêm chút xíu nữa thôi là môi D có thể chạm vào mặt tôi.
Nhưng D chỉ hé môi và nói:"Này,sao mặt cậu đỏ lừ lên vậy?Trong phòng này đâu có nóng đâu?"
Bạn của D là những người vui tính,mê thể thao,được nhận học bổng vì học giỏi.Bạn của tôi thì không như vậy.
Khi cả lớp đã tập hợp đầy đủ tại sân thể dục để chuẩn bị tập dợt cho buổi lể tốt nghiệp,lòng tôi bỗng cảm thấy rất nôn nao.Tiếng loa thông báo liên tục vang lên.Những quyển niên giám bắt đầu được chuyền tay nhau để mọi người ký tên lưu niệm vào.Khi quyển của D chuyền đến tay tôi,tôi ký tên vào bức hình của mình và đúng lúc sắp chuyển nó cho người bên cạnh,tôi sực nảy ra một ý.Có mất gì đâu sao ko cho D bik tình cảm mình dành cho cô ấy cơ chứ?
Tay tôi run lên khi bắt đầu viết:
"D thân mến,
Tớ đã luôn là chiếc bóng của cậu từ hồi mình còn học chung tểu học với nhau,Câu là người có ý nghĩa nhiều hơn là tớ đối với cậu.Tớ ước gì chúng mình có thể biết nhau nhiều hơn và có nhiều thời gian hơn bên nhau.Tớ sẽ luôn nhớ đến cậu và chúc cậu gặt hái được nhìu thành công trong cuộc sống.
Mãi nhớ cậu,
Rey".
Tôi đóng quyển niên giám lại và chuyền nhanh nó đi trước khi tôi kịp đổi ý.Khi tôi ngoáy tên mình trên những quyển sách khác,đầu óc tôi bắt đầu tưởng tượng và hy vọng rằng có thể quyển niên giám của tôi sẽ quay về lại với tôi cùng với những lời lẽ tượng tự từ D.
Khi lật đến trang in hình của D. Ở góc bức hình.D viết thật ngắn gọn:"Ký tặng Rey,cho dù bạn là ai đi nữa! D".
Có thể tôi đã quá lo về những điều mình đã viết trong quyển của D và tôi vẫn hiểu D chẳng mún biết hoặc chẳng mấy quan tâm đến việc tôi là ai.Tuy nhiên...những lời ngắn gọn của D vết làm tôi buồn ghê gớm.Lòng tôi buồn xót xa và cảm thấy thật khó rũ bỏ sau bao năm ôm ấp hình ảnh của D trong tim.
Đang cất quyển niên giám vào cặp thì có ai đó chợt vỗ nhẹ vào vai tôi và nói:"Bạn ký tên vào quyển của tôi với nhé!"
"Ừ,được thôi!".tôi nói và trao quyển của mình cho bạn ấy.Tôi tìm ảnh của mình và viết vội mấy chử:"Chúc may mắn! Rey".
Trong cái chộn rộn của ngày ra trường và các hoạt động nhộn nhịp trong những ngày cuối niên khoá,tôi nghĩ có lẽ phải một tuần sau tôi mới có thời giờ rãnh để soạn lại cặp sách.Quyển niên giám của tôi nằm trên cùng.Tôi ngồi xuống thành giường và lật giở từng trang ra xem lại.Khi đọc lại những dòng D đã viết cho tôi,tôi thấy tim mình như bị ai đó siết nhẹ,một cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lòng.
Tại sao lại có người thờ ơ,hờ hững với tình cảm của người khác đến thế?ko thèm để ý xem tính tình người ấy ra sao
? vì sao bạn trai ấy lại quan tâm đến mình nhìu như thế mà chỉ để ý xem anh ấy có thuộc tuýp người của mình hay ko?...
Chính lúc đó tôi chợt nhìn thấy những dòng chử khác đập vào mắt.Nụ cười thân thiện trên bức ảnh trông rất quen đối với tôi.
"Rey thân mến!
Tớ là sinh viên mới vào trong năm nay.Bạn là người đầu tiên tớ chú ý đến.Tớ ngồi ngay phía sau bạn trong lớp Văn và tớ luôn mong bạn đi học mỗi ngày.Tớ đã ước chúng ta có thể biết về nhau nhìu hơn và dành nhìu thời giờ hơn bên nhau..
Tớ sẽ luôn nghĩ đến bạn và nhớ bạn.
Mãi không quên!
Yon"
Trái tim tôi chùng xuống khi đọc những dòng chữ này và chợt nhận ra sự thật trớ trêu..Tôi đã đối xử với Yon giống hệt như cách D đã đối với tôi.Tôi đã ko chú tâm để tìm hỉu kỹ hơn về bạn ấy.vâng thật tình thì tôi đã ko biết gì về bạn ấy..Tôi đã lạn lùng gạt Yon sang một bên mà ko cần biết Yon là ai.cô ấy đã quan tâm đến tôi nhìu như thế nào.
Lòng tôi luôn cảm thấy bứt rứt mỗi lần đọc lại những dòng chữ ấy.Kể từ đó,tôi bắt đầu ể ý hơn đến những người xuất hiện quanh cuộc sống của tôi để đón nhận và cư xử với họ đúng như cách họ đã dành cho mình.tránh đi lại vết xe cũ--lạnh lùng,thờ ở trước những tấm chân tình...
Khi ký tên trong quyển sách của Yon tôi đơn giản nghĩ rằng..Với một người bạn..Như vậy là đủ nhưng những lời cô ấy viết cho tôi đã trải dài và đi theo tôi suốt cuộc đời...
Lúc nào bên cạnh D tôi cũng trở nên vụng về.Lần đó tôi đã vô ý hất đổ cả cái chuồng chim mà D đã làm với bao công sức,tiền của khiến nó rơi xuống đất và vỡ bung ra dưới chân chúng tôi..
Cả hai cùng quỳ xuống để nhặt lại các mảnh rời và trong lúc vội vàng hai tay chúng tôi đã chạm vào nhau.Cả người tôi run bắn lên như có luồng điện chạy qua:cái cảm giác tương tự mà tôi đã có từ hồi lớp bốn khi D cầm lấy tay tôi trong một trò chơi.Tôi ngước mắt nhìn D và thấy D cũng đang nhìn vào mắt tôi.Có lẽ lần này D đã chú ý đến tôi.Mặt tôi chớt đỏ bừng vì bối rối và chờ đợi.Chỉ cần nhích thêm chút xíu nữa thôi là môi D có thể chạm vào mặt tôi.
Nhưng D chỉ hé môi và nói:"Này,sao mặt cậu đỏ lừ lên vậy?Trong phòng này đâu có nóng đâu?"
Bạn của D là những người vui tính,mê thể thao,được nhận học bổng vì học giỏi.Bạn của tôi thì không như vậy.
Khi cả lớp đã tập hợp đầy đủ tại sân thể dục để chuẩn bị tập dợt cho buổi lể tốt nghiệp,lòng tôi bỗng cảm thấy rất nôn nao.Tiếng loa thông báo liên tục vang lên.Những quyển niên giám bắt đầu được chuyền tay nhau để mọi người ký tên lưu niệm vào.Khi quyển của D chuyền đến tay tôi,tôi ký tên vào bức hình của mình và đúng lúc sắp chuyển nó cho người bên cạnh,tôi sực nảy ra một ý.Có mất gì đâu sao ko cho D bik tình cảm mình dành cho cô ấy cơ chứ?
Tay tôi run lên khi bắt đầu viết:
"D thân mến,
Tớ đã luôn là chiếc bóng của cậu từ hồi mình còn học chung tểu học với nhau,Câu là người có ý nghĩa nhiều hơn là tớ đối với cậu.Tớ ước gì chúng mình có thể biết nhau nhiều hơn và có nhiều thời gian hơn bên nhau.Tớ sẽ luôn nhớ đến cậu và chúc cậu gặt hái được nhìu thành công trong cuộc sống.
Mãi nhớ cậu,
Rey".
Tôi đóng quyển niên giám lại và chuyền nhanh nó đi trước khi tôi kịp đổi ý.Khi tôi ngoáy tên mình trên những quyển sách khác,đầu óc tôi bắt đầu tưởng tượng và hy vọng rằng có thể quyển niên giám của tôi sẽ quay về lại với tôi cùng với những lời lẽ tượng tự từ D.
Khi lật đến trang in hình của D. Ở góc bức hình.D viết thật ngắn gọn:"Ký tặng Rey,cho dù bạn là ai đi nữa! D".
Có thể tôi đã quá lo về những điều mình đã viết trong quyển của D và tôi vẫn hiểu D chẳng mún biết hoặc chẳng mấy quan tâm đến việc tôi là ai.Tuy nhiên...những lời ngắn gọn của D vết làm tôi buồn ghê gớm.Lòng tôi buồn xót xa và cảm thấy thật khó rũ bỏ sau bao năm ôm ấp hình ảnh của D trong tim.
Đang cất quyển niên giám vào cặp thì có ai đó chợt vỗ nhẹ vào vai tôi và nói:"Bạn ký tên vào quyển của tôi với nhé!"
"Ừ,được thôi!".tôi nói và trao quyển của mình cho bạn ấy.Tôi tìm ảnh của mình và viết vội mấy chử:"Chúc may mắn! Rey".
Trong cái chộn rộn của ngày ra trường và các hoạt động nhộn nhịp trong những ngày cuối niên khoá,tôi nghĩ có lẽ phải một tuần sau tôi mới có thời giờ rãnh để soạn lại cặp sách.Quyển niên giám của tôi nằm trên cùng.Tôi ngồi xuống thành giường và lật giở từng trang ra xem lại.Khi đọc lại những dòng D đã viết cho tôi,tôi thấy tim mình như bị ai đó siết nhẹ,một cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong lòng.
Tại sao lại có người thờ ơ,hờ hững với tình cảm của người khác đến thế?ko thèm để ý xem tính tình người ấy ra sao
? vì sao bạn trai ấy lại quan tâm đến mình nhìu như thế mà chỉ để ý xem anh ấy có thuộc tuýp người của mình hay ko?...
Chính lúc đó tôi chợt nhìn thấy những dòng chử khác đập vào mắt.Nụ cười thân thiện trên bức ảnh trông rất quen đối với tôi.
"Rey thân mến!
Tớ là sinh viên mới vào trong năm nay.Bạn là người đầu tiên tớ chú ý đến.Tớ ngồi ngay phía sau bạn trong lớp Văn và tớ luôn mong bạn đi học mỗi ngày.Tớ đã ước chúng ta có thể biết về nhau nhìu hơn và dành nhìu thời giờ hơn bên nhau..
Tớ sẽ luôn nghĩ đến bạn và nhớ bạn.
Mãi không quên!
Yon"
Trái tim tôi chùng xuống khi đọc những dòng chữ này và chợt nhận ra sự thật trớ trêu..Tôi đã đối xử với Yon giống hệt như cách D đã đối với tôi.Tôi đã ko chú tâm để tìm hỉu kỹ hơn về bạn ấy.vâng thật tình thì tôi đã ko biết gì về bạn ấy..Tôi đã lạn lùng gạt Yon sang một bên mà ko cần biết Yon là ai.cô ấy đã quan tâm đến tôi nhìu như thế nào.
Lòng tôi luôn cảm thấy bứt rứt mỗi lần đọc lại những dòng chữ ấy.Kể từ đó,tôi bắt đầu ể ý hơn đến những người xuất hiện quanh cuộc sống của tôi để đón nhận và cư xử với họ đúng như cách họ đã dành cho mình.tránh đi lại vết xe cũ--lạnh lùng,thờ ở trước những tấm chân tình...
Khi ký tên trong quyển sách của Yon tôi đơn giản nghĩ rằng..Với một người bạn..Như vậy là đủ nhưng những lời cô ấy viết cho tôi đã trải dài và đi theo tôi suốt cuộc đời...